Màn ra mắt ấn tượng vô cùng ướt át của chàng rể buồi bự

Anh cầm hồ sơ, quay ra, “Anh đi đây, vợ ở nhà ngoan nha, anh sẽ tránh thủ về sớm với hai mẹ con,” rồi bước ra sân, tiếng xe máy lại vang lên, hòa vào tiếng mưa. Thư quay vào bếp, rót một cốc nước lọc từ bình nhựa trên bàn, tay hơi run làm nước sóng sánh ra ngoài, “Anh uống nước đi, em lau nhà tiếp đây,” cô đặt cốc trước mặt Nam, cố giữ khoảng cách, rồi tiếp tục lau nhà. Mùi đất ướt thoảng lên từ khoảng sân nhỏ trước nhà, nơi vài chiếc lá bàng vàng bị gió cuốn trôi, dính chặt vào thảm cỏ mỏng đã úa màu. Thư hốt hoảng, “anh Hoàng về rồi, anh tránh ra nhanh lên,” cô đẩy Nam ra, tay vội kéo quần lên, chỉnh áo, tóc tai rối bời, lòng đập thình thịch, “Anh ấy mà thấy thì chết em mất.” Nam nhếch môi, “Chưa xong đâu, lần sau anh sẽ cho em nhớ lại cảm giác quen thuộc” anh ta chỉnh lại áo blouse, bước ra sofa ngồi như không có gì. Bên trong căn nhà, ánh đèn vàng nhạt từ chiếc đèn bàn tỏa ra, hắt lên tường một thứ ánh sáng ấm áp nhưng không xua tan được cảm giác ngột ngạt đang bao trùm lấy Thư.