Bú lồn cho mẹ kế hoang dâm mỗi tối thật vui

Đêm qua, sau khi Hoàng đạp nát chiếc USB của Nam, cô đã tưởng mọi thứ sẽ chấm dứt, nhưng sâu trong lòng, nỗi sợ vẫn bám riết, như một cái bóng vô hình không thể xua tan. Những chiếc lá vàng úa rơi lác đác trên lối đi lát sỏi trắng, ánh đèn đường vàng vọt lập lòe bật sáng, hắt bóng loang lỗ lên mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa sáng. Công viên nhỏ gần nhà chìm trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới từng cơn gió lạnh thổi qua hàng cây bàng già cỗi. Mình ghét hắn, mình không muốn,” nhưng cơ thể không nghe lời, như một lời nhắc nhở rằng cô chưa thoát khỏi bóng ma ấy. Đôi mắt cô thâm quầng, ánh nhìn xa xăm, như lạc vào một miền ký ức vừa đau đớn vừa ám ảnh. Hoàng đặt tay lên tay cô, bàn tay anh ấm nóng bao lấy những ngón tay lạnh buốt của cô, giọng dịu nhưng kiên định: “Em yêu, nếu có gì, nói với anh, đừng sợ, anh ở đây mà.” Thư hít sâu, đôi môi mím chặt, cuối cùng không giấu nữa, cô thì thầm: “Anh, là Nam, hắn bảo em gặp hắn tối nay, nếu không hắn gửi ảnh nhà hàng cho anh.” Hoàng siết tay cô chặt hơn, đôi mắt anh thoáng tia giận cháy lên, nhưng giọng vẫn dịu dàng: “Hắn còn dám đe dọa em sao?